Review Babylon: Trước khi công chiếu, bộ phim được quảng bá như là một bức thư tình gửi đến Hollywood xưa cũ nhưng có vẻ đây là một bức thư tình kỳ lạ, khi mà nó vừa cho thấy sự say mê, sự tôn vinh ngành công nghiệp điện ảnh, vừa thẳng thắn chỉ trích hệ thống này. Nơi mà mọi người có thể tạo ra điều gì đó đẹp đẽ, trở nên bất hủ và để lại tác động mãi mãi, sâu sắc, nhưng đồng thời cỗ máy điên rồ này vắt kiệt mọi thứ có thể sau đó lạnh lùng vứt bỏ bạn sang một bên.
Với tình yêu sâu sắc dành cho âm nhạc và phim ảnh, đạo diễn Damien Chazelle đã ghi dấu ấn của mình từ hai bộ phim nhận được đánh giá tốt Whiplash, La La Land và đến với Babylon, nhà làm phim đã kết hợp tất cả những điểm mạnh của mình từ những kinh nghiệm trước đó, để tạo nên một tranh lớn hơn, tái hiện những phân cảnh diễn kinh điển từ các bộ phim nổi tiếng, dàn dựng những màn trình diễn quy mô như một vở nhạc kịch quy mô…
Hơn hết Babylon giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc dài hơn 3 giờ, luôn vội vã, không có khoảng nghỉ giống như tâm trạng của các nhân vật trong phim. Những người tìm đến phim trường vì say mê sự hào nhoáng, ánh sáng rực rỡ, những buổi tiệc tùng triền miên, bằng mọi cách leo lên đỉnh cao vinh quang và sau đó chịu sự đào thải bởi những điều mới mẻ mà chính họ không còn theo kịp nữa. Đặc biệt là những thay đổi khi ngành điện ảnh chuyển đổi từ dạng phim câm sang phim có âm thanh.
Nội dung của Babylon
Bộ phim tập trung vào những nhân vật tìm đến và đắm chìm trong dòng chảy của ngành công nghiệp điện ảnh Hollywood những năm 1920. Cô nàng Nellie LaRoy (Margot Robbie) đại diện cho một diễn viên mới đầy tham vọng, táo bạo, sẵn sàng làm mọi thứ để tỏa sáng và đó là những điều mà hệ thống này luôn tìm kiếm. Một Manny Torres (Diego Calva), anh chàng Mexico nhập cư bình thường vô tình bị cuốn vào thế giới thú vị này.
Hay nam diễn viên Jack Conrad (Brad Pitt), một ngôi sao phim nổi tiếng trong thời kỳ phim câm và được nhiều người biết đến với biệt danh “Người tình vĩ đại”. Tuy nhiên với sự thay đổi không ngừng để thu hút khán giả, khi những bộ phim câm nhường chỗ cho phim có âm thanh, các nhân vật này phải chật vật để chạy theo hoặc bám trụ lại chút vinh quang trong quá khứ trước quy luật đào thải khắc nghiệt của ngành công nghiệp.
Sau những chuỗi sự kiện hỗn loạn, đau đớn, tàn nhẫn, Babylon đặt câu hỏi “Liệu mọi thứ có đáng không?” và cũng dành câu trả lời đầy cảm xúc, tôn vinh đối với những ai đã từng hay đang say mê điện ảnh.
Babylon câu chuyện về những con thiêu thân say mê ánh sáng
So với Nope của Jordan Peele, Babylon ít ẩn dụ hơn mà đi thẳng trực tiếp vào những con người sống và làm việc trong ngành công nghiệp điện ảnh. Hầu như Damien Chazelle đã tạo nên một bức tranh đầy đủ các mảnh ghép và mang đến nhiều cảm xúc khác nhau từ câu chuyện của mỗi nhân vật trong phim và nó khá chân thật khi được lấy cảm hứng từ các ngôi sao Hollywood ngoài đời thực.
Nam diễn viên Jack Conrad (Brad Pitt) trong Babylon được lấy cảm hứng từ John Gilbert hào hoa, người đã đạt được một cột mốc trong sự nghiệp của mình và duy trì mọi thứ với một thái độ có chút hờ hững. Nhưng khi hình tượng và may mắn không còn nữa, sự nghiệp sa sút Jack Conrad không thể bám víu vào những gì trước đó nữa và bị mọi người quay lưng.
Trong khi đó Nellie LaRoy (Margot Robbie) được lấy hình tượng từ những ngôi sao đời đầu như Jeanne Eagels, Joan Crawford, Alma Rubens và đặc biệt là Clara Bow: đi lên từ một khu ổ chuột, chất giọng Jersey nặng nề, nhiều tài năng lẫn kỹ năng cạnh tranh, yêu thích tiệc tùng… Nhân vật của Margot Robbie đại diện cho những diễn viên mới của Hollywood đột nhiên được chú ý, có được sự nổi tiếng nhờ những hành động táo bạo. Họ được yêu thích lẫn bị tranh cãi và nhanh chóng bị sự hào nhoáng của ngành công nghiệp nuốt chửng.
Manny Torres (Diego Calva) trong Babylon là anh chàng bình thường dành một nửa say mê, một nửa thực tế để tồn tại, gắn bó với những nhân vật và công việc trong ngành phim ảnh. Manny Torres như một nhân chứng, chứng kiến tất cả, nhìn rõ mọi thứ và giỏi xoay sở nhưng giống như một người hâm mộ không được đáp lại. Manny Torres đại diện cho những người bị gạt sang một bên, vừa bước tiếp nhưng vừa tiếc nuối những gì đã từng trải qua.
Hay là anh chàng nhạc sĩ da màu Sidney Palmer (Jovan Adepo), người duy nhất bị cuốn vào sự điên cuồng của Hollywood nhưng chọn cách không đánh đổi những cảm xúc của bản thân để đạt được thành công. Thế nhưng giống như những gì mà Elinor St. John (người phụ trách chuyên mục cho tạp chí) nói chuyện với Jack Conrad về quy luật của Hollywood rằng những người duy nhất sống sót là những người tránh xa ánh sáng. Sidney Palmer cuối cùng vẫn duy trì một sự ổn định trong ngành bằng tài năng và đam mê của mình.
Không phải là một bộ phim kinh dị nhưng mỗi sự kiện trong Babylon đều kết thúc với cái chết của một ai đó, vô tình hoặc có chủ ý. Ban đầu là những nhân vật vô danh, những người đã làm việc ở Hollywood nhưng không được biết đến diễn viên đóng thế bị tai nạn trên phim trường, cô nàng diễn viên phụ chết vì sốc thuốc ở bữa tiệc… cho đến các nhân vật chính cũng lần lượt lựa chọn cho mình những cái chết phổ biến nhất trong ngành.
“Không có gì anh có thể làm để thay đổi. Thời gian của anh đã hết. Không có lý do tại sao. Ngừng đặt câu hỏi về nó. Nhìn cách anh níu giữ ánh đèn sân khấu có thể thấy chính những người đang ở trong bóng tối, những người chỉ đứng nhìn, là những người sống sót. Sẽ có thêm hàng trăm Jack Conrad nữa, hàng trăm cuộc trò chuyện giống tôi như thế này, lặp đi lặp lại cho đến khi nào thì chỉ Chúa mới biết. Bởi vì hệ thống này lớn hơn anh nghĩ.
Nhưng trong 100 năm nữa, khi anh và tôi đều đã biến mất, bất cứ khi nào ai đó luồn khung hình của anh qua một bánh răng, anh sẽ sống lại. Một ngày nào đó, mọi người trong mọi bộ phim sẽ chết. Và một ngày nào đó, tất cả những bộ phim đó sẽ được lôi ra khỏi tủ sắt và tất cả những hồn ma của chúng sẽ cùng nhau ăn tối, cùng nhau phiêu lưu, cùng nhau vào rừng, cùng nhau tham chiến.
Một đứa trẻ được sinh ra trong 50 năm tới sẽ tình cờ bắt gặp hình ảnh của anh nhấp nháy trên màn hình và cảm thấy nó biết anh như một người bạn, mặc dù anh đã trút hơi thở cuối cùng trước khi nó được sinh ra. Anh đã được tặng một món quà. Hãy biết ơn. Thời gian của anh ngày hôm nay đã hết, nhưng anh sẽ sống vĩnh viễn với các thiên thần và hồn ma.”
Cuộc nói chuyện của Jack Conrad với Elinor St. John trong Babylon giống như bản tóm lược khái quát nhất về ngành công nghiệp điện ảnh và nó cũng tương thích với cảm giác của Manny Torres khi bước vào rạp chiếu phim ở phân cảnh cuối cùng.
- Review Nope (Không) và giải thích những khái niệm, sự ẩn dụ của Jordan Peele
- Sự nghiệp 40 năm của Dương Tử Quỳnh như một cuộc diễn tập dài cho Everything Everywhere All at Once