Năm Mười là tiêu đề khá thông minh được lựa chọn vì hầu hết khán giả đều biết và có cảm giác tò mò ngay lập tức với bộ phim. Một trò chơi trốn tìm nguy hiểm, một nhóm người với những câu chuyện những bí mật khác nhau, một địa điểm thu hút giống như một sân khấu nơi diễn ra… Có thể nói ý tưởng của Năm Mười thú vị và vẫn còn khá mới mẻ khi được phát triển tại thị trường phim Việt Nam.
Tuy nhiên thể loại phim hơi mang màu sắc sinh trò chơi sinh tồn này không dễ để triển khai bởi nó cần một động cơ hay tiền đề mạnh mẽ, việc sắp xếp đường dây câu chuyện của một nhóm nhân vật cũng khá phức tạp và quan trọng là tính logic xuyên suốt của bộ phim. Và Năm Mười hơi vụng về một chút ở cả ba yếu tố này.
Thông tin Năm Mười:

Năm Mười là bộ phim kinh dị khai thác đề tài được người xem yêu thích trong những năm gần đây đó là lấy cảm hứng từ các yếu tố dân gian quen thuộc với người Việt Nam. Từ trò chơi liên quan đến việc ẩn nấp và tìm kiếm trở nên hấp dẫn, phù hợp để nhà làm phim khai thác chất liệu kinh dị, mang đến sự hồi hộp cho người xem.
Nội dung của Năm Mười lấy bối cảnh tại Đà Lạt, khi một nhóm những bạn trẻ lựa chọn nơi đây là điểm đến cho chuyến đi nghĩ dưỡng “chữa lành” của mình. Tuy nhiên khi ý tưởng về một trò chơi giải trí khá quen thuộc là “năm mười” được mọi người hưởng ứng thì những sự kiện đẫm máu liên tiếp diễn ra. Mọi người không ngờ rằng những điều này liên kết đến một bí mật kinh hoàng từ rất lâu trước đây, buộc những người có liên quan không thể trốn tránh khỏi những tội lỗi của mình.
Năm Mười là bộ phim điện ảnh đầu tay của đạo diễn Tấn Hoàng Thông, câu chuyện được anh viết cùng biên kịch Tiến Quang. Anh bị thu hút bởi trò chơi dân gian quen thuộc và phổ biến với hầu hết người Việt Nam. Trò chơi cần một nhóm 2 người trở lên, trong đó có một người sẽ phải nhắm mắt và đếm nhẩm cho đến khi những người chơi khác tìm chỗ trốn, để không bị người nhắm mắt tìm thấy. Tấn Hoàng Thông chia sẻ:
“Năm mười vốn là trò chơi dân gian quen thuộc, nhưng khi đặt vào bối cảnh phim kinh dị, nó mang đến cảm giác rùng rợn. Nó liên quan trực tiếp đến sự mất tích và rình rập – hai trong các yếu tố cốt lõi của dòng phim kinh dị. Người chơi phải chạy trốn và giấu mình để không bị phát hiện – khi chuyển sang ý nghĩa ẩn dụ là cuộc đấu trí và lừa lọc giữa con người, nơi mỗi người cố ‘ẩn giấu’ sự thật của mình, che đậy tội lỗi hoặc bí mật. Nhưng càng che đậy, cái giá phải trả càng lớn”.
Dàn diễn viên của Năm Mười ngoài Trần Phong trong Rừng Thế Mạng, Chuyện Ma Gần Nhà, Đảo Độc Đắc: Tử Mẫu Thiên Linh Cái… thì đều là những diễn viên mới, ít được biết đến như: Huỳnh Tú Uyên, Trần Phong, Trần Vân Anh, Nam Nam, Vương Thanh Tùng, Hồ Quang Mẫn, Nguyễn Trung Huy, Hoa Thảo, Raman Quốc Cường… Điều này cũng nằm trong ý tưởng của đạo diễn khi anh muốn họ giống như những người bình thường ngoài đời và nó cũng khiến số phận nhân vật của họ trở nên khó đoán hơn.
Review bộ phim Năm Mười:
Năm Mười có đoạn mở đầu tạo được sự thu hút khi một phân đoạn ngắn tiết lộ khá nhiều thông tin về hung thủ và nạn nhân cùng xuất hiện trong một khung cảnh ma mị. Đoạn giới thiệu về trò chơi năm mười và những lá bài tarot khiến mọi thứ trông có vẻ ma mị và huyền bí. Mọi thứ mang đến một khởi đầu đáng mong đợi và kỳ vọng.
Ngay sau đó các nhân vật của bộ phim cũng lần lượt được giới thiệu bao gồm Mỹ (Huỳnh Tú Uyên) một nữ diễn viên trẻ không mấy nổi tiếng; Nam (Vương Thanh Tùng) một người khá am hiểu các quân bài tarot; Dũng (Nguyễn Trung Huy) một cậu ấm nhà giàu; Minh Anh (Trần Vân Anh) một nữ lập trình game khá rụt rè; Hà (Hoa Thảo) một nữ diễn viên đồng nghiệp với Mỹ, Trường (Raman Quốc Cường) nhà quản lý nghệ sĩ của Mỹ và Hà, cùng một người thầy dạy yoga nổi tiếng (Trần Phong) và quản lý tại một biệt thự ở Đà Lạt (Hồ Quang Mẫn).
Mỗi nhân vật hầu như đều có câu chuyện riêng của mình và chúng được thể hiện nhanh qua các quân bài tarot mà họ thử rút trong chuyến đi tập luyện yoga cùng nghỉ dưỡng. Ẩn dưới những quân bài trông có vẻ tốt đẹp là những bí mật đời tư phức tạp không được tiết lộ của mỗi người. Những đoạn hồi tưởng riêng tư ấy còn cho thấy mối liên kết của những người trong nhóm được kết nối với nhau thông qua một lớp học yoga và kế hoạch cho chuyến đi này dường như đã được lên kế hoạch trước đó.
Năm Mười bước vào hồi hai khi cuối cùng trò chơi mà mọi người mong đợi cũng được tiến hành. Đó là một cuộc thảm sát bất ngờ dường như đã được lên kế hoạch từ trước, trong khi những nạn nhân vẫn vô tư không biết rằng mình đã được tách dần khỏi nhau. Sau màn đến từ 5 đến 100 thì lần lượt từng cái chết đã diễn ra, hầu hết đều được dàn dựng, thiết kế khá tốt, một số góc máy ấn tượng mà vẫn tạo được cảm giác chân thực.
Các diễn viên trong Năm Mười hầu như là những gương mặt còn khá mới đối với khán giả Việt Nam, trừ Trần Phong và Trần Vân Anh (Bỗng Dưng Muốn Khóc). Điều này tạo cảm giác mới mẻ, hơn nữa diễn xuất của các bạn trẻ cũng tương đối phù hợp với vai trò của mình.
Tuy nhiên Năm Mười vẫn là một tác phẩm khá vụng về khi lựa chọn một chủ đề hơi quá sức. Bộ phim có cách kể chuyện lòng vòng lúc đầu, các tình tiết khá dễ đoán trong khi yếu tố bất ngờ về hung thủ thì lại được tiết lộ một cách đơn giản, từng câu chuyện riêng của các nhân vật không tạo được sự liên kết trong mạch truyện chính, một số hình ảnh ấn tượng nhưng cũng nhiều phân đoạn quay dựng mang đến cảm giác còn non tay…