Ra mắt vào đầu tháng 10, Thần đèn ơi, ước đi (Genie, Make a Wish) – dự án mới nhất của Netflix Hàn Quốc nhanh chóng trở thành tâm điểm bàn luận. Dàn sao đình đám Kim Woo Bin – Suzy, cộng thêm cái tên biên kịch Kim Eun Sook (Goblin, The Glory), đủ để khơi gợi kỳ vọng về một “phép màu” mới cho dòng phim giả tưởng lãng mạn xứ Hàn.
Nhưng càng xem, khán giả càng chia thành hai nửa rõ rệt: người khen phim dễ thương, nhẹ nhàng; kẻ chê nhạt, thiếu cảm xúc, như thể mọi thứ chỉ đẹp ở bề ngoài. Còn vì sao lại tranh cãi mời mọi người cùng Koicine đọc tiếp bài viết.

Một thế giới lung linh được tạo nên từ hình ảnh và âm nhạc
Không thể phủ nhận, Thần đèn ơi, ước đi là một trong những bộ phim Hàn có phần hình ảnh được đầu tư kỹ lưỡng nhất thời gian gần đây. Mỗi khung hình đều ngập ánh sáng, tông màu ấm áp như mơ, mang lại cảm giác thanh thản, dịu nhẹ. Sự hòa quyện giữa nhạc nền và cảnh quay tạo nên không khí cổ tích hiếm thấy – vừa mộng mị, vừa đủ xa thực tế để người xem tạm quên đi ồn ào ngoài kia. Mọi người cứ tưởng tượng là vừa được trải nghiệm cảm giác ở đồng quê Hàn Quốc thanh bình, tươi mát, vừa được chu du qua mấy cồn cát khổng lồ của xứ Ả Rập á.


Ở khía cạnh thị giác, phim gợi nhớ đến Goblin: những chiếc áo choàng, khung cảnh mùa thu, và nhịp kể chậm rãi như đang thì thầm vào tâm trí người xem. Từng góc quay đều toát lên vẻ đẹp chỉn chu – dù đôi lúc khiến mọi thứ trở nên quá “sạch”, quá hoàn hảo, đến mức thiếu đi một chút tự nhiên. Kiểu bị “kịch bản”, tới khúc này đạo diễn kêu phải ra thế này, phải thế kia. Khiến người xem cảm giác mọi thứ được sắp đặt sẵn chứ nhân vật chưa thực sự “sống” trong bộ phim.
Khi cảm xúc không kịp bắt nhịp cùng hình ảnh
Nếu hình ảnh và âm thanh là điểm cộng thì cảm xúc lại là khoảng trống lớn nhất của Thần đèn ơi, ước đi. Bộ phim mở ra một câu chuyện về định mệnh và ba điều ước, nhưng điều đọng lại nhiều nhất với khán giả lại chỉ là vẻ đẹp của dàn diễn viên – thứ được phô diễn hoàn hảo qua từng khung hình, song không đủ để lấp đầy khoảng trống cảm xúc bên trong.
Nhân vật được giới thiệu với nhiều tổn thương, nhiều lớp bí ẩn đan xen, nhưng cách khai thác lại dừng ở mức bề mặt. Sự kết nối giữa các nhân vật thiếu chiều sâu, khiến hành trình cảm xúc trở nên rời rạc. Mỗi cú chuyển cảnh, mỗi lời thoại đều được đặt đúng chỗ về mặt kỹ thuật, nhưng lại thiếu một nhịp tim thật để người xem kịp đồng cảm. Mọi thứ diễn ra như trong một giấc mơ – đẹp, mờ ảo, rồi tan biến trước khi kịp chạm đến trái tim.

Càng về cuối, cảm giác ấy càng rõ. Mạch truyện bắt đầu loãng ra với những cú nhảy thời gian và không gian: từ Hàn Quốc sang Dubai, từ hiện tại xuyên về quá khứ, rồi đến cả những tiền kiếp chồng chéo. Tất cả diễn ra nhanh đến mức cảm xúc khán giả chưa kịp bắt nhịp thì cảnh phim đã đổi. Những ý tưởng lớn – tình yêu vượt thời gian, sự chuộc lỗi, khát vọng được tha thứ – đều chỉ được phác qua, không đủ thời lượng và sức nặng để tạo dấu ấn.
Có lẽ vì thế, nhiều người cho rằng Thần đèn ơi, ước đi chỉ dừng lại ở mức “đẹp mà rỗng”. Câu chuyện có khởi đầu hấp dẫn, có triết lý được cài cắm, nhưng thiếu sự liền mạch và nhịp cảm xúc đủ mạnh để neo lại trong lòng người xem sau khi màn hình tắt.
Dàn diễn viên nổi bật nhưng chưa thuyết phục
Suzy vẫn xinh đẹp và thu hút trong mọi khung hình — thậm chí là quá đẹp theo đúng nghĩa thị giác. Không ai phủ nhận được sức hút của cô trên màn ảnh. Tuy nhiên, cách thể hiện cảm xúc của Suzy trong Thần đèn ơi, ước đi lại khiến khán giả chia rẽ. Một bộ phận cho rằng cô đã tiết chế, tạo được nét mong manh và xa cách rất hợp với tinh thần cổ tích mà phim hướng tới; số khác lại thấy cô quá an toàn, không còn sự bùng nổ như ở Anna hay Start-Up. Cảm xúc nhân vật đôi lúc bị đóng khung trong vài biểu cảm quen thuộc, khiến khán giả khó tìm thấy một “điểm chạm” thật sự.

Kim Woo Bin cũng rơi vào tình huống tương tự: trầm ổn, điềm đạm và cuốn hút, nhưng thiếu điểm nhấn cảm xúc. Sự kết hợp giữa hai ngôi sao hàng đầu này tạo nên khung hình đẹp, nhưng chưa đủ sức bật để khơi dậy “phép màu” tình yêu – điều mà biên kịch Kim Eun Sook từng rất giỏi khắc họa trong các tác phẩm như Goblin hay Mr. Sunshine.
Dẫu vậy, chính sự “chưa khớp” này lại vô tình trở thành nét riêng thú vị của bộ phim. Tình yêu trong Thần đèn ơi, ước đi mang sắc thái ngượng ngùng, gà bông, đôi khi vụng về – như hai người chưa biết cách diễn đạt cảm xúc của mình. Những khoảnh khắc lệch pha ấy, khi được đặt giữa bối cảnh lung linh của thế giới phép thuật, lại tạo nên một lớp hài hước duyên dáng và nhẹ nhõm, giúp bộ phim không chìm trong không khí u buồn hay quá kịch tính.

Khi Netflix Hàn “mỹ thuật hóa cảm xúc”
Thần đèn ơi, ước đi là ví dụ điển hình cho xu hướng Netflix Hàn những năm gần đây: đẩy mạnh phần mỹ thuật và dàn sao, nhưng giảm bớt độ “nặng” trong câu chuyện. Giống như Doona!, Sweet Home 3 hay A Time Called You, phim được thiết kế để dễ xem, dễ chia sẻ và lan tỏa nhanh trên nền tảng số. Mỗi tập đều có những cảnh quay “đắt giá” về mặt hình ảnh, có thêm những câu thoại trendy, có các nhân vật hot góp mặt cameo – đủ để trở thành clip viral hay poster quảng bá nhưng đôi khi lại thiếu mạch cảm xúc liền lạc để khán giả thực sự đắm chìm vào toàn bộ mạch phim.
Đó là hướng đi không sai, chỉ là khác. Khi người xem ngày càng có ít thời gian, Netflix chọn tạo ra những “bữa tiệc thị giác” hơn là những “chuyến đi tâm lý”. Và Thần đèn ơi, ước đi có lẽ là món tráng miệng hoàn hảo trong guồng quay đó: đẹp, nhẹ, dễ tiêu hóa – nhưng cũng dễ quên.
Tuy vậy, xét ở khía cạnh thương mại, chiến lược này vẫn mang lại hiệu quả đáng kể. Phim hiện vẫn giữ vị trí top 1 trending tại nhiều quốc gia châu Á, chứng minh rằng đôi khi khán giả chỉ cần một câu chuyện vừa đủ, một khung hình lung linh và một dàn diễn viên khiến họ không thể rời mắt – thế là đủ để bật Netflix vào một tối cuối tuần.

Có thể thấy, Thần đèn ơi, ước đi mang trong mình nỗ lực cân bằng giữa giả tưởng và cảm xúc con người – một điều không dễ. Netflix dường như muốn tái hiện thành công của Goblin bằng công thức tương tự: yếu tố siêu nhiên, lời thoại triết lý, câu chuyện tình vượt thời gian. Nhưng thời thế và thị hiếu đã thay đổi.
Khán giả bây giờ không chỉ cần đẹp và lãng mạn; họ cần cảm giác thật. Cần một cú chạm tinh tế khiến tim thắt lại, chứ không chỉ những khung hình long lanh.
Vì thế, Thần đèn ơi, ước đi trở thành một trải nghiệm vừa mãn nhãn vừa lưng chừng – không tệ, nhưng cũng không đủ sâu để khiến người ta nhớ lâu. Phim như một bản nhạc đẹp, nghe dễ chịu, nhưng khi giai điệu kết thúc, chỉ còn lại chút dư âm nhạt nhòa.

Kết
Ở một khía cạnh nào đó, Thần đèn ơi, ước đi vẫn là bộ phim đáng xem – không phải để tìm một kịch bản xuất sắc, mà để tận hưởng vài giờ nhẹ nhàng giữa thế giới phim ảnh ngày càng ồn ào. Một câu chuyện vừa đủ ấm để làm nền cho tâm trí nghỉ ngơi, dù có thể sẽ sớm bị lãng quên sau khi màn hình tối lại. Mà có khi người ta chỉ cần vậy cho một bộ phim thư giãn cuối tuần.
Nếu điều ước của khán giả là tìm kiếm sự thư giãn, bộ phim này có thể đáp ứng. Nhưng nếu điều ước là một tác phẩm khiến trái tim rung động, có lẽ Genie vẫn còn thiếu một chút phép màu.

































